Lê Luyến

Cơn say thuốc

 

 

Trời miền Nam vào xuân mát mẻ lạ thường, sáng sớm c̣n cảm giác chút se lạnh. Ấy thế mà ngay trong Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi với lỉnh kỉnh túi xách, đồ đoàn tùy thân, không khí thật nhiệt náo.

Họ là những chàng tuổi trẻ khỏe mạnh. Sau biến cố đẫm máu tết Mậu Thân, lịnh Tổng động viên được ban hành và họ quyết định chọn áo nhà binh vốn là nghiệp dĩ của người trai trong thời chiến loạn. Họ vừa hoàn tất giai đoạn I căn bản quân sự tại đây và hôm nay được chuyển lên Thủ Đức nhập Trường Bộ Binh, tiếp tục huấn luyện giai đoạn II để trở thành là những sĩ quan chỉ huy cấp trung đội. Ngoài ra cũng c̣n có một số ít người từ các Quân, Binh chủng chuyên môn như : Không quân, Hải quân, Cảnh sát ... được gởi qua học chung. Dân Hải Quân thường nói đùa thời gian thao luyện ở quân trường nầy chính là ngày tháng bị lưu đày.

Quả vậy. Đoŕn xe GMC mấy chục chiếc nối đuôi nhau chở hŕng ngàn những chàng lính trẻ măng non khởi hành rời Hóc Môn trực chỉ Thủ Đức, bỏ lại đŕng sau thành phố Sài G̣n, thủ phủ của miền Nam Việt Nam mà cũng là nơi đặt Bộ Tổng Tham mưu, đại bản doanh của Quân Lực Việt Nam Cộng Hňa, đầu năo xuất phát và chỉ huy các kế hoạch bảo vệ vùng đất tự do miền Nam vừa dừng bánh dọc theo con đường nhựa bao quanh Vũ Đěnh Trường th́ điều bất ngờ xuất hiện. Chúng tôi chưa kịp trôi qua những giây phút bở ngỡ, lạ lẫm lúc ban đầu thě như trên trời rơi xuống, như bầy ong vàng vỡ tổ, những chàng Sinh viên Sĩ quan đẹp và hùng dũng uy nghi như thiên thần trong những bộ quân phục kaki vàng may vừa vặn sít sao ủi hồ thẳng thớm, hai tay áo xăn cao quá cůi chỏ, bề gấp dày đúng ba ngón tay nhập lại, hai ống quần gôn gọn gàng nằm sát mí trên đôi giày saut da cao cổ được đánh xi bóng lęn nước, sáng lấp loáng dưới từng bước chạy mạnh mẽ đúng khuôn phép. C?u vai alpha và khóa thắt lưng vàng bằng đồng được đánh bóng sáng ngời. Đầu húi cao, đội bę rê màu xanh đen có may phù hiệu ngọn lửa thiêng và bốn chữ Cư An Tư Nguy ... Tôi chưa kịp trầm trồ khen thầm th́ tiếng quát tháo, la lối cùng lúc đồng vọng vang lên khắp nơi. Vây quanh những chàng lính sữa ngu ngơ chúng tôi là những bóng vàng xoay nhanh như chong chóng, đang thúc giục đám đŕn em có 30 giây để xuống xe.

Vũ điệu cuồng nộ khởi đầu của những con ngưỡi mới đây tưởng lŕ Tiên đồng hóa ra lại là hung thần ác sát, luôn miệng ḥ hét bên tai đám đŕn em đang lếch thếch, rệu ră chạy theo chân đŕn anh quanh Vũ đěnh trường rộng không thua ǵ sân vận động Hoa Lư, Sài G̣n. Một ṿng rồi hai, ba, bốn ṿng ... Ban đầu ṿng một, vai vác cái gia tài duy nhất của người lính là xách Marin, cố gắng chạy giữ hàng, đến ṿng hai loạng choạng dần và ṿng ba th́ rối tung hẳn lên. Nằm ngổn ngang dọc đường không những là xách quân trang mà cả một số người mắt đă hoa đom đóm gục ngă. Mặc kệ, ai quỵ th́ kéo sang một bên, số c̣n lại vẫn tiếp tục chạy và tiếp tục ... ngă dài dài. Trong lúc đó th́ các sĩ quan cán bộ thuộc Liên đoàn và Tiểu đoàn khóa sinh đang đứng dưới bóng cây mát lŕm kẻ bàng quang, đưa mắt thản nhiên nh́n sự việc diễn ra như không hề can dự ǵ đến họ. Cho đến lúc có đến vài trăm người ngă quỵ th́ vũ điệu chào đón mới chấm dứt.

Sau đó đŕn anh tập họp hết lại và cắt đội h́nh từng đoạn để chia đội ngũ ra thŕnh đại đội. Sự xáo trộn vô tư sẽ giúp tránh těnh trạng cục bộ địa phương vŕ tạo thuận lợi cho mái nhà đoàn kết, đùm bọc yêu thương cho khối người vốn từ khắp bốn phương trời quy tụ về. Kể từ lúc đó tôi lạc mất đám bạn hữu cůng hội cùng thuyền từ Đà Nẵng vào, chỉ c̣n trơ trọi một ḿnh về trung đội 4 đại đội 15.

Khóa chúng tôi hơn một ngàn lính mới từ ḷ Quang Trung ra, chia đều cho bảy đại đội trực thuộc tiểu đoŕn 1. Niên khóa là 1/70, tên khóa là Chiến Thắng, bảng tên kaki màu vàng chữ đỏ.

Về đến đại đội, sau khi đếm số chia chỗ ngủ cho từng cá nhân ở trung đội, chưa kịp cất đồ đoŕn th́ tiếng c̣i tập họp nổi dậy. Chúng tôi phải tŕnh diện sĩ quan cán bộ và nghe huấn thị của đại đội trưởng. Tôi nhěn ông Đại úy đứng vị thế nghięm, quần áo giày mũ thẳng ly láng coóng đang oai vệ nói gằn gằn từng tiếng mà ḷng thầm lo tự hỏi, không biết là ông hiền hay ông dữ đây. Về sau, sống chung vài tuần lễ là chúng tôi đă biết ngay vị Đại úy ĐĐT không phải lŕ ông dữ mà cũng chẳng là ông hiền mà thật sự lại là ông ... hắc ám số một tiểu đoàn. Nếu chẳng vậy th́ tại sao ĐĐ 15 luôn luôn giật cờ thi đua ?

Sau giây phút nầy chúng tôi sẽ là những Tân Khóa Sinh (TKS), huynh trưởng khóa 6/69 có trách nhiệm trực tiếp hướng dẫn từ giờ giấc ăn ngũ, học tập, sinh hoạt đến tác phong đi đứng, chŕo hỏi, tŕnh diện, tác phong quân kỷ và cơ bản thao diễn. Sĩ quan cán bộ chỉ đóng vai tṛ giám sát, cố vấn và hỗ trợ cho huynh trưởng. Thời gian nầy gọi là giai đoạn rèn luyện huấn nhục cam go gian khổ nhất trong ṿng tám tuần lễ. Lệnh cấm trại 100% ban hành và không một ai được đi phép ra khỏi trường.

Đă là TKS th́ lúc nào cũng phải ... chạy, không được đi. Bữa cơm trưa hôm đó ở nhŕ bàn ai nấy đều mệt quá nuốt không vô. Ăn xong tập họp về ĐĐ, có một số anh em bị phạt vě tội lè phè. Chạy về đến doanh trại lại phải tiếp tục đi nhận vũ khí, nón sắt, ba lô, bi đông, ca, gŕ mèn đi băi và thêm một ít quân trang, quân dụng bổ sung mà TTHL/Quang Trung chưa cấp phát.

Bận rộn như thế mà nào đă được yên thân đâu. Đŕn anh lúc nào cũng chực chờ cơ hội để phạt vạ đám đŕn em khổ sở đă rệu ră, bều nhều, mệt mỏi đến tàn tạ. Hết hít đất, nhảy xổm rồi đến đi vịt, chống thế chờ ... nghĩa lŕ huynh trưởng t́m đủ mọi lư do, dầu là vô lư để bắt phải thi hŕnh – cứ câu thi hành trước, khiếu nại sau mà tuân theo. Nếu đàn em ngang bướng th́ đă có cán bộ, mà đến khi cán bộ ra tay th́ chỉ c̣n nước bỏ cơm hay đi trạm xá cấp cứu. Đời TKS có cả ngŕn lẻ một câu chuyện phạt cười ra nước mắt do các bậc đŕn anh từ nhiều đời luân phięn nghĩ ra như : bị phạt làm vệ sinh nhà cầu th́ gọi là " lái phi thuyền Apollo ", trùm poncho quay nón sắt giữa trưa nắng th́ bảo là " Vũ khúc lên đồi " rồi cây chổi bảo là cây đàn hay súng lại có lông ...vân vân và vân vân. Riêng bạn nào ở Không quân, Hải quân, Cảnh sát th́ lại có màn ngoạn mục khác như KQ th́ bắt trèo lên rung cây bảo là lái máy bay, HQ bắt ḅ dưới giao thông hào gọi là thợ lặn và CSát th́ chống biểu t́nh bằng cách chạy nhảy, nhào lộn, đi xổm ... Thôi th́ không bút mực nào mà kể cho xiết từ những câu chuyện tiếu lâm mơ hồ từ đời hồng hoang cho đến thời đại vũ trụ không gian ... tất cả đều được huynh trưởng suy nghĩ, sáng tạo rồi đem ứng dụng vŕo h́nh phạt với những cái tên được đặt cho rất chi lŕ đẹp đẽ thơ mộng. Quả đúng lŕ dở khóc dở cười. Quả đúng lŕ huấn nhục.

Ở kho quân trang về, huynh trưởng chỉ cho đŕn em đúng 10 phút để cất đồ đoŕn rồi phải tập họp lại ngay để bắt đầu bŕi học cơ bản thao diễn. Thấy mấy đŕn anh biểu diễn chúng tôi thật sự khâm phục hết sức. Th́ ra cơ bản thao diễn ở Quang Trung chỉ là tṛ đùa so với ở đây. Nghiêm, nghỉ, quay phải, trái, đàng sau, bước đều, đi bẻ góc, bắt súng chŕo, chào tay, chào súng ... tất cả đều thuần thục, nhuần nhuyễn. Oai nghi, hùng dũng, mạnh mẽ nhưng rất nhịp nhàng, ăn khớp mà không kém phần uyển chuyển, khoan thai. Người đứng ngoài nh́n thấy cứ như là đang xem một vũ điệu mŕ không ẻo lả như vũ điệu, cứ tưởng họ lŕ những con người máy được điều khiển đồng loạt bằng một mệnh lệnh duy nhất. Đó lŕ chưa nói đ?n toán hầu Quốc – Quân Kỳ của trường, thật không thể chê vào đâu được. Do vậy, cơ bản thao diễn lŕ bài học thường xuyên phải có trong suốt thời gian đào tạo.

Sẩm chiều hôm đó ĐĐ đi ăn cơm nhŕ bàn, nhiều người không muốn ăn mà vẫn phải đi. Thật sự chúng tôi chỉ thấy mệt và thần kinh căng thẳng hơn là đói, nhưng ở nhà th́ sợ đàn anh kiếm chuyện hành phạt vả lại cần phải lấy nước để dành uống. Trời nắng, vận động nhiều nên một bi đông nước chẳng thấm vào đâu trong ngày. Bây giờ tôi chỉ thèm một hơi thuốc, nửa gói thuốc Pall Mall mang theo từ sáng vẫn c̣n nằm bẹp dí trong túi quần trong, có thể giúp cho ḿnh tỉnh táo nhưng nghiệt thay, thời gian TKS lại hoàn toàn cấm hút thuốc. Trưa nay khi ở nhà bàn về tôi đă để ư và có vào thử bên trong cái lô cốt thưng bằng bao cát nằm sát cạnh trung đội, tôi hy vọng sẽ có cơ hội để thỏa măn cơn nghiện của ḿnh. Và đó chính là câu chuyện cốt lơi của bài viết nầy.

Tối hôm đó ĐĐ tập họp để huynh trưởng hướng dẫn tập hát các ca khúc quân trường như : Lục quân Việt Nam, Đường trường xa ... Thỉnh thoảng có ai chểnh mảng lơ là hoặc buồn ngủ không chú tâm đều được đŕn anh chiếu cố mời ra khỏi hàng phạt cho hết buồn ngũ. Thế nhưng, rồi cả ĐĐ đều mệt, đều lơ lŕ chứ không riêng ǵ một ai, nên đă làm cho vị Trung úy đại đội phó bực měnh, phán cho một câu xanh dờn là, cả đại đội ... đi vịt vŕo thế ba ṿng quanh sân. Cơn buồn ngủ chợt tan biến thay vào đó là mồ hôi vă ra như tắm, quần áo lếch thếch trong quầng bụi mịt mù do giày cày tung dưới cát, nhưng điều đáng nói lŕ ai nấy cặp đůi đều rả rời. Sáng chạy maraton Vũ Đěnh Trường, tối đi vịt quanh sân thě mấy ai chịu nổi nhưng chưa phải là chấm dứt. Sau đó ĐĐ tập họp vŕ dang rộng tay để dăn đội hěnh tối đa. Chúng tôi chưa kịp hiểu lŕm vậy để lŕm ǵ th́ có lịnh của trung úy cho tất cả nằm xuống và ... ngủ tại chỗ. Trời ơi, hết cách nói nhưng đâu chỉ có vậy. Ai nằm ngủ mà mở mắt lại bị đàn anh lôi dậy phạt tiếp v́ tội ngủ ... không nhắm mắt. Nằm ngửa mà không dám mở mắt nh́n trời, bên tai văng vẳng nghe tiếng ḥ hét bên ĐĐ 12 phía trái, 14 phía phải và 11 giáp lưng. À ! th́ ra là lịnh chung. 15 phút sau chúng tôi được phép thức dậy và cho tan hàng về chỗ ở trung đội. Lúc đó khoảng 9 giờ 30 phút. Tôi chờ cơ hội ...

Tại chỗ nằm, đợi lúc huynh trưởng vừa quay ra lŕ tôi phóng theo liền và lập tức quẹo trái lủi nhanh vào lô-cốt. Trong góc hầm tối, tôi lập cập khum tay che lửa đốt thuốc rít liền mấy hơi dài. Cảm giác đê mê chạy rần rần trong người làm đầu óc choáng váng thích thú. Tôi tiếp tục rít và ém khói thuốc đầy trong phổi, tránh để bay ra ngoài, nhất là ở chổ lỗ châu mai. Đang ngây ngất say sưa với khói thuốc th́ bất chợt có bóng người xuất hiện. Tôi hết hồn nhưng nghe bên tai có tiếng th́ thào : cho tôi hút với. À ! th́ ra là đồng bệnh tương lân. Tôi đưa thuốc, anh ta mň mẫm mồi trong bóng tối, rồi dựa hẳn vào vách hầm phê liên tục. Cứ thế cả hai cùng im lặng. Một lát sau đột nhiên bên ngoài có tiếng hét lớn : ai ở trong hầm ra tŕnh diện. Tôi hoảng hốt nghĩ thầm : lần nầy chắc chết, rồi lật đật dụi tắt thuốc chui ra. Không như tôi tưởng, trước mặt chẳng những là đàn anh mà c̣n sừng sững một vị quan lớn xa lạ, trên cổ áo gắn ba bông mai vàng chóe. Ánh mắt ông đại úy nh́n hai đứa tôi như tóe lửa. Tôi rập chân đưa tay chŕo miệng líu ríu nói không thành tiếng : TKS Lê Luyến, số quân 70/210543, tŕnh diện đại úy. Kế tiếp đến phięn người đồng bệnh cůng hội cùng thuyền. Nghe anh ta tŕnh diện tôi được biết tên anh là Nguyễn an Nơi. Vị đại úy lạnh lùng không thèm đưa tay chào trả, chỉ thốt ra mấy tiếng ngắn ngủi : mới nhập trường mà đă vô kỷ luật, phải phạt tối đa. Rồi ông đưa mắt nhěn đám đŕn anh. Lập tức mấy huynh trưởng xông ra. Rồi hết nhảy xổm đến hít đất, bň lên ḅ xuống giao thông hào không biết mấy chục lần, cuối cùng là một màn đặc biệt. Tôi bị phạt móc chân lên hàng rào đầu chúc ngược xuống đất, bạn Nơi th́ chống thế chờ, rồi một huynh trưởng bật lửa mồi hết mấy điếu trong bao thuốc, gắn lên môi tôi bốn điếu, phần c̣n lại là của bạn Nơi. Huynh trưởng bảo, bây giờ th́ cho hai anh hút thả cửa nhưng nếu nhả ra th́ phải chịu phạt dă chiến. Lúc đầu c̣n ráng chịu đựng, nhưng chỉ một lát sau cặp môi nóng như phỏng lửa, phần th́ lộn ruột máu dồn lên đầu, phần khói thuốc xông lên mũi lên mắt cay sè, nước dăi nước mắt trào ra ḷng tḥng nhưng vẫn phải cố ngậm, nhưng càng lúc thuốc cháy vào sát môi càng nóng dữ, cuối cùng tôi hết chịu nổi đành buông ḿnh xuống đất, chấp nhận h́nh phạt dă chiến không hạn định thời gian trong đęm đó. Bạn Nguyễn an Nơi cũng chẳng khá hơn. Hai đứa lủi thủi đi vŕo pḥng đeo ba lô, dây TAB, đội nón sắt, mang súng ra sân ĐĐ nhận lệnh phạt, trong lúc cả trung đội nằm im thin thít, cňn vị đại úy thě b́nh thản quay lưng đi về phía ĐĐ 11. Thě ra ông ta là Đại đội trưởng ĐĐ 11. Hôm đó hai đứa ráng lết về đến phňng th́ đă quá nửa đêm. Mặc kệ quần áo bẩn thỉu, ḿnh mẩy rít ráp, tôi lăn ra nằm xụi lơ. Mà có muốn rửa ráy th́ cũng chả c̣n sức đâu, vả lại làm ǵ có dư nước để dùng vào việc vệ sinh thân thể trong thời gian huấn nhục. Đời tôi từ lúc trưởng thành đến khi vào lính, có lẻ đêm hôm ấy là đêm dài vô tận và khốn khổ nhất. Riêng lần say thuốc hôm đó đă kéo dài suốt mấy mươi năm, măi đến hôm nay đă ngấp nghé vào tuổi lăo giả an chi rồi mà cơn say ngày xưa vẫn c̣n váng vất.

Thật ra, cách đối xử của đŕn anh mỗi thời mỗi khác. Khi c̣n là TKS th́ cần phải nghiêm khắc lắm khi đến độ độc đoán, nhưng với SVSQ th́ chừng mực, hiểu biết và tỏ ra thân ái hơn.

Về sau, khi đă trở thành một SVSQ là huynh trưởng của nhiều khóa đàn em, tôi thông cảm và hiểu được mục đích rčn luyện huấn nhục không những chỉ đơn thuần về thể lực mŕ c̣n cả phần tâm lư, để sau nầy khi ra trường, thực tế có đôi lúc cần phải nhẫn nhục để trở thŕnh là quân nhân kỷ luật gương mẫu. Do vậy, câu chuyện ngày xưa tôi xem như là một kỷ niệm, cũng giống như những địa danh đă gắn bó một thời với tất cả SVSQ như : đồi Tăng Nhơn Phú, Mẹ bồng con, đồi 18, cầu Bến Nọc, cổng số 9, hồ Lệ Thủy, tuyến D, khu Thiết Giáp ... mŕ đă là kỷ niệm th́ bao giờ cũng trân trọng đáng nhớ.

Năm tháng chiến chinh mịt mờ khói lửa khiến běnh địa nổi phong ba, băi bể hóa nương dâu có những lúc bất chợt tôi vẫn nhớ đến bạn Nguyễn an Nơi. Chúng tôi ra trường mỗi đứa mỗi binh chủng khác nhau, xa cách một phương trời, Nơi về Biệt động Quân, không biết bây giờ bạn ở đâu ? cňn sống hay đă " an nơi " như cái tên định mệnh của bạn. Trước đây cũng như bây giờ, cứ mỗi lần có cơ hội gặp được bạn hữu cůng đại đội 15, trung đội 154 như : Phůng như Chương, Lê văn Thịnh, Ś a Sáng, Trương quư Chương tôi đều hỏi thăm tin tức Nơi. Thế nhưng, Nơi như hům thiêng giữa rừng sâu, bằn bặt bóng chim tăm cá, măi đến nay câu hỏi của tôi vẫn chưa có câu trả lời.

Hôm nay trên bước đường lưu vong, tôi may mắn gặp được bạn Trần văn Công, Lương quang Běnh cùng ĐĐ 15 vŕ bạn Phạm viết Khiết ĐĐ 11 láng giềng, xin cám ơn các bạn đă cho tôi cơ hội được bŕy tỏ tâm t́nh nầy đồng thời cũng nhờ Đặc san chuyển lời thông báo nếu có ai biết được tin tức gě về người bạn đồng khóa Nguyễn an Nơi.

Đ ă 37 năm trôi qua, một quăng thời gian không ngắn đối với những cuộc đời mŕ sự bất trắc của chiến tranh luôn chực chờ, đón đợi chỉ gang tấc trong từng bước quân hành. Hôm nay, trên nẻo đường lưu vong của kiếp người xa xứ, chúng ta khơi lại mớ hoài niệm mang nhiều vết tích thương đau c̣n hằn sâu trên da thịt tổ quốc, dân tộc và bản thân không phải để bi lụy, hối tiếc hay oán trách mà chính là để tự hào đă một thời gồng gánh trên vai trách nhiệm núi sông, hănh diện chia sớt với đồng đội bao gian khổ hy sinh, đồng thời cũng thay nén hương lňng thắp lên tưởng niệm những bậc đàn anh, những người bạn cùng thời và nối tiếp đă ra người thiên cổ trong cuộc chiến, trong lao tù để bảo vệ sự nghiệp tự do chính nghĩa miền Nam. Họ là những anh hùng trọn trung, trọn nghĩa, trọn t́nh quyết chọn cái chết để tổ quốc được tồn sinh. Họ lŕ những người đă viết lên thiên trường ca bất khuất cho dân tộc và chính họ là những con người thủy chung son sắt trong đęm nào năm xưa dưới ánh đuốc thięng bập bùng soi sáng Trung Nghĩa Đài, tại Vũ Đ́nh Trường họ đă quỳ xuống đanh thép lập lời thề tận trung báo quốc.

Hồn thiêng sông núi nước Việt c̣n đây, chúng ta c̣n đây - dẫu rằng tuổi đời không c̣n trẻ nữa nhưng hăy vững tin rằng sẽ có một ngày rất gần, chúng ta lại dắt díu trở về quê hương để cùng nhau chia sẻ giấc mơ đất nước hồi sinh và cùng cất cao tiếng hát chào mừng khúc giao hưởng thái ḥa của một dân tộc tự do, hạnh phúc và phú cường.

Lê Luyến

Khóa 1/70. Trung đội 154.