Phạm Phú Quới
CHIẾC CẦU GẪY
<>
Đưa tôi sang sông vào quán thăm em
Em bảo tôi bom đạn nổ bên thềm
Em lo sợ đủ điều
thân bé bỏng.
Chợ mình đó những chiều về gió lộng
Bên người thương em dáng dấp mỹ miều
Nhưng sáng nay sao cảnh vật tiêu điều
Nhà cháy thây người máu tuôn đỏ rực.
Đêm trăng sáng nhưng lòng người ray rứt
Đem hận thù reo rắc đến quê ta
Bắn giết gào thét cũng cùng màu da
Thượng đế có thương làng tôi vô tội.
Hãy bỏ đi từ sư đoàn, bộ đội
Hãy bỏ đi những vũ khí giết người
Hãy để môi em không vắng nụ cười
Con đò nhỏ
thôi thay chiếc cầu gẫy
Mới lớn lên đường đời không được mấy
Em thương tôi thương của tuổi ban đầu
Tôi thương em nếm trọn đủ niềm đau
Cùng em dại em tủi buồn mất mẹ.
Em cho tôi trọn tuổi đời son trẻ
Tôi cho em là ngày tháng dần trôi
Em được gì đâu ai đón ai mời
Khổ làm sao lấy chồng là lính biển?
Ba không cho em lấy chồng chinh chiến
Em tuổi mẹo tôi tý tứ hành xung
Yêu làm chi trong lúc khắp quanh vùng
Người hạp tuổi chờ em xây duyên kiếp
Thôi em nhé ông trời là cớ sự!
Em cãi ba ngày đó em nhớ không?
Cảm ơn em tình nghĩa khắc ghi lòng
Hình chiếc cầu gẫy trong lòng anh mãi mãi|
PPQ