L.D N.N. PHAN Đ̀NH. LINH

LỜI NGUYỆN

 

viết về LD NN LÊ VĂN ĐƠN ( Tử trận tại Hoàng Sa)


Tao thật không ngờ cái ngă đầu tiên cũng là cái ngă cuối cùng của cuộc đời mầy !!! Trước khi tạm biệt Quê hương, một quê hương buồn nhiều hơn vui, tao tự hứa sẽ khóc trước mộ mày trong t́nh chiến hữu, nhưng tao tệ quá, không làm được như đă ấp ủ từ lâu.

Đơn à, mầy hẳn c̣n nhớ những ngày êm ả buồn tênh ở đồi La Salle Nha-Trang ngày xưa của chúng ḿnh không nhỉ ? Đời Sơ-Tập-Viện. Ngày lại ngày. Rồi lên Kinh-Viện. Tháng nối tháng. Một màu đen của áo chùng thâm và rabbat trắng viền cổ , 19 tuổi đời, mày với tao. Bỏ lại hết. Bỏ lại tất cả của một thời Chủng-Sinh khờ dại. Bỏ lại đằng sau ước mơ làm một Sư-Huynh ḍng La Salle chuyên về giáo dục, để vào lính, nhảy vào cuộc chiến đẫm máu huynh đệ tương tàn.

Nha-Trang đó, thành phố đă sinh ra mày và nuôi mày lớn lên theo tiếng ŕ rào của biển sóng, của những hàng dương xanh ngát. Xanh một màu xanh da trời nhẹ. Xanh như một màu xanh của một người t́nh yêu biển. Chắc hẵn một phần đời nào đó đă thôi thúc mày chọn nghiệp chướng hải hồ. Tao đă cùng mày tập tễnh trong những ngày học làm lính.Và tao cũng đă liệng cho mày một ḥn đất trong nấm mồ mày đă nằm xuống. Miên viễn không bao giờ c̣n thấy nhau.

Đơn ạ . Mày ra đi sớm quá, bất ngờ quá, 24 tuổi đời, tuổi con cọp. Con thú hoang kiêu hùng của biển xanh đă gục ngă trong trận Hoàng-Sa ngắn ngủi và khốc liệt. Dù sao đi nửa, bây giờ mầy cũng đă yên mồ đẹp mả. Khi xưa mầy yêu biển, mày chọn binh nghiệp biển. Th́ bây giờ, biển cũng lại với mầy. Mộ phần mày nằm trong Cù-Lao Ngọc- Thủy , bốn bề là biển xanh và những hàng dừa xanh ngát.

Sau khi tiễn biệt mày về nơi miên viễn, tao đă ở lại nhà mày một đêm. Trong chén rượu chia buồn nữa say nữa tỉnh. Bố mày đă vổ vai tao mà nói :

- Đơn nó đi sớm quá cháu à.. Bác cũng buồn lắm. Nhưng dù sao nó cũng làm tṛn bổn phận làm trai thời chiến đó cháu.!

- Dạ thưa Bác.....

A, mà này cháu, cây tốt th́ cho quả ngon, cây xấu th́ cho trái xấu , đi lính dù th́ mau chết. Phải vậy không cháu?

- Dạ thưa Bác , phải....Cháu không chết trận này với nó, th́ trận sau sẽ đến phiên cháu, vậy thôi!!???......

Tiếng súng nó đầu tiên hẵn chưa phải là tiếng hải pháo của Chiến Hạm Hải Quân VNCH bắn vào chiến hạm xâm lăng của Trung-Cộng, mà chính là những tràng đại liên của quân xâm lăng TC rưới vào toán Người Nhái đang tràn lên đảo Quang-Ḥa.

Bỗng nghe Long Sandwich thốt lên tiếng "ối" rồi lảo đảo như người say rượu bị đụng vào một vật quá rắn. Cảm giác đau nhức chạy rần rật khắp thân h́nh, Long Sandwich lẩm bẩm vài lời ǵ đó rồi gục xuống mặt nước cao hơn thắt lưng.

Diệp Lầu ở cách Long khoảng 5 thước nhào tới, cố nâng đầu của Long lên khỏi mặt nước và nói :

+ Long, ráng chịu đựng....Tao đưa mày ra tàu...

Trể rồi, 2 viên đạn vào đầu và bao nhiêu viên đạn nửa ghim vào ngục và hông đă đưa Long về bên kia thế giới.

Cùng lúc đó , bên phải Diệp Lầu, cách đó khoảng 10 thước, Trung Úy Đơn, Trưởng Toán, cũng la lên:

+ " Tao bị rồi".

rồi cũng quặp ḿnh xuống mặt nước. Diệp Lầu phải lựa chọn thật nhanh : Lấy xác Long hay cứu Tr/úy Đơn. Sự lựa chọn đến thật nhanh :

Phải cứu người bị thương trước rồi lấy xác Long sau. Diệp Lau nhào tới Tr/úy Đơn vừa hỏi khẻ :

- Ông thầy có sao không?

- Tao bị nhiều vào ngực và đầu...

- Ông thầy yên tâm, thằng em sẽ đưa ông thầy ra tàu.... Và chẳng cần đợi lệnh của ai, Diệp Lầu ráng kéo Tr/úy Đơn ra xa bờ, bỏ lại xác Long, một hành động đau ḷng, vi phạm lời nguyền của người nhái: "Thà chết không bỏ đồng đội" mà trong trường hợp khẩn cấp này, Diệp Lầu không c̣n cách lựa chọn nào khác.

Khi đă đặt Tr/úy Đơn vào ḷng xuồng cao su đổ bộ của Người Nhái, mới biết là Tr/úy Đơn đă chết.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Đơn toang hoác một mớ bầy nhầy của óc trộn lẫn máu bầm. Chiếc beret đen nằm lệch qua một bên, thủng một lổ nhỏ.

Đôi mắt trừng trừng nh́n vào khoảng trời xanh vút bao la. Những đám mây trắng như bông vẫn b́nh thản kéo nhau về vô tận.

Đền xong nợ nước, chắc hồn Đơn đang bay về với vợ con để tạ tội, không làm tṛn bổn phận làm cha với đứa con trai mới chào đời.....

Tội nghiệp Long. Nó theo Đơn như h́nh với bóng. Ngày ra trường ở Mỹ về, đậu thủ khoa, khoa trưởng toán Hải Kích (Navy Seal Team Leader),

Đơn chịu Long Sandwich. Long là dân Bắc kỳ di cư, Công giáo, rất ngoan đạo, rất trung thŕnh, to con và ăn rấttkhỏe. Ngày Long c̣n được huấn luyện tại Market Time ở Cam-Ranh, mọi ngày Long tiêu thụ tới vài chục cái sandwich, bởi vậy bạn bè mới gắn cho anh cái biệt danh Sandwich.

Tội nghiệp hai thầy tṛ Đơn và Long, không sanh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng chổ nhưng đă hy sinh v́ tổ quốc cùng lúc (Ngày 19 tháng Giêng năm 1974 tại Hải Đảo Hoŕng Sa, giống như lời thề trong Tam Quốc Chí :" Không đồng sanh nhưng thề đồng tử".

Trận chiến xăy ra nhanh quá. Trận đánh chẳng cân sức tí nào? 20 Người nhái dàn hàng ngang đổ bộ giữa ban ngày làm sao chống trả lại cả một tiểu đoàn địch bố trí sẵn sàng với công sự vững chắc.?

Nhiệm vụ Người Nhái là dọn thủy tŕnh và dọn băi đổ bộ, không đánh trận địa chiến, bởi v́ người nhái không được tổ chức, huấn luyện để đánh trận địa chiến.

Tại sao tại chiến trận Hoàng Sa, không dùng người nhái để thám sát, thu thập tin tức t́nh báo hay đột kích ban đêm mà dùng 20 người nhái dàn hàng ngang đổ bộ giữa ban ngày không khác nào làm bia cho địch thực tập tác xạ !

Ai chịu trách nhiệm về việc xử dụng người nhái sai lầm và tai hại này?

Họ có biết đào tạo một người nhái tốn kém và khó khăn như thế nào không?

Cái khó nhất không phải là tốn kém, mà t́m được người có đủ khả năng hoàn tất khóa huấn luyện Người Nhái.

Ai chịu trách nhiệm xử dụng ngướ nhái như những con thiêu thân?

C̣n rất nhiều câu hỏi mà không thấy câu trả lời . Có điều chắc chắn là Người Nhái, một lần nữa , đă bị xử dụng sai lầm và chết oan.....một cách vô ích.!

Tới bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu cuộc đổ bộ chết người của Người Nhái.....để làm ǵ ?

Với mục đích ǵ?

Có thật sự cần thiết không?

Nếu cần thiết tại sao hủy bỏ?

Nếu cần thiết, th́ có kế hoạch yểm trợ không?

Sao không thấy thi hành?

Tôi không ngờ đánh giặc dể như vậy! Đổ bộ vŕo chổ bố trí của địch mà giống như đi cắm trại. Không cho cắm trại chổ này thể đi chổ khác, không sao cả?

Chỉ tội nghiệp cho những Người Nhái chết oan cho tṛ chơi vô lư này. C̣n Long Sandwich. C̣n Tư cô đơn và c̣n nữa....những người nhái vĩnh viễn nằm lại trên những ḥn đảo hoang vu, xa lạ. Quang Ḥa, Du Can. Hoàng Sa của nhóm Nguyệt Thiềm quanh năm, bốn mùa lộng gió và rồi vào quên lăng...

Có ai biết chăng ? C̣n ai nhớ chăng? Những Người Nhái ra đi khi tuổi chưa tṛn 30...Tổ quốc ơi ! Lịch sử ơi! Họ c̣n rất nhiều ân t́nh chưa trả, họ c̣n quá nhiều những món nợ phải đ̣i.

Trách nhiệm này thuộc về ai ??? Hồn tử sĩ gió ù ù thổi . Mặt chinh phu trăng dơi dơi soi. Chinh phu, Tử Sĩ mấy người, Nào ai giật mặt , nào ai gọi hồn.....

Đơn thân. Lời nguyền đó đă đeo đẳng tao gần 23 năm. Nó vướng vít, nó lẫn quẫn, nó theo tao như một vết chém vô h́nh.....

Nắng Sài-G̣n vào tháng 5-75 không đẹp, không hanh vàng, để giai nhân mặc áo lụa Hà-Đông. Nắng chợt nhạt, bạc thếch màu cỏ úa. Màu xanh mẹt của sốt rét rừng với những bộ áo quần dài quân Cộng Sản.

Nắng Sài-G̣n vào tháng này u uất, nghẹn ngào và sùm sụp của một rừng nón cối, của những đôi dép râu, dập hằn sâu và tê tái vào dân thành phố Sài-G̣n.

Lũ chúng tao, những người bất hạnh không nhanh chân theo đồng đội di tản. Lũ chúng tao, lũ lượt , âm thầm, gục mặt , kéo nhau vào trại cải tạo. Để rồi 10 năm sau trở về , nh́n lại cuộc đời với bàn tay trắng, ê chề cho thân phận, và mỉa mai tự hỏi :

Ḿnh đă hy-sinh cho ai?

Ḿnh đă chiến đấu v́ ai?

Lũ chúng tao, những thằng đă chết vào năm vừa tṛn 25 tuổi những sẽ chọn vào năm 50 tuổi mày ơi.......

Cựu HQ/Tr/úy N.N PHAN Đ̀NH LINH

( Trích hồi kư 10 năm miên viễn) .